Mọi chuyện cứ như vậy cho đến khi tôi gặp ông Quý, một chủ thầu xây dựng mà tôi đã làm việc cùng trong một dự án lớn. Ông Quý không giàu có như những ông chủ khác, nhưng ông có tài sản kha khá và là người khá kín tiếng. Sau nhiều lần làm việc với ông, tôi dần được ông để ý vì tính cách chịu khó, ít lời nhưng chăm chỉ. Một hôm, ông gọi tôi ra ngoài sau khi kết thúc một ngày làm việc vất vả và mời tôi đi ăn tối.
Điều này đối với tôi rất bất ngờ, vì tôi chỉ là một người thợ phụ, còn ông là chủ thầu.Sau vài ly rượu, ông Quý bắt đầu tâm sự về gia đình mình. Ông có một cô con gái tên Lan, năm nay đã 45 tuổi nhưng vẫn chưa có chồng. Điều này khiến ông lo lắng vô cùng, vì tuổi của Lan đã quá lớn để kết hôn mà vẫn “ế chồng”. Nguyên nhân chính, theo ông nói, là vì Lan nặng tới 140kg và không có vẻ ngoài ưa nhìn
Ông Quý nhìn tôi một cách chậm rãi, rồi đột ngột đề nghị: “Hùng, nếu cậu đồng ý cưới Lan, tôi sẽ cho cậu một số tiền lớn để làm vốn, và cả căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Cậu không phải lo lắng về tương lai nữa, chỉ cần cậu đồng ý.”
Sau nhiều đêm suy nghĩ, cuối cùng, tôi quyết định chấp nhận. Tôi tự nhủ, dù Lan có thế nào đi chăng nữa, thì cuộc hôn nhân này ít nhất cũng giúp tôi và gia đình thoát khỏi cuộc sống khó khăn. Tôi cũng không còn trẻ để có thể mơ về tình yêu hay hạnh phúc như những thanh niên khác. Có lẽ, lấy Lan là một lựa chọn thực tế hơn cảNgày cưới đến nhanh chóng, đám cưới diễn ra đơn giản nhưng đầy đủ nghi thức. Bạn bè và người thân ít ỏi của tôi tham dự, cùng vài người thân quen của gia đình ông Quý. Lan xuất hiện trong bộ váy cưới trắng, khuôn mặt cô không biểu lộ nhiều cảm xúc.
Đêm tân hôn đến, và đây chính là khoảnh khắc mà tôi không thể nào quên.Khi tôi kéo tấm chăn lên, định tiến tới gần hơn, thì bất ngờ tôi nhận ra một điều kinh hoàng.Dưới tấm chăn không phải là một cơ thể phụ nữ bình thường mà tôi mong đợi. Thay vào đó, Lan đang quấn chặt quanh người mình bằng nhiều lớp vải dày cộm, che đi hầu hết cơ thể. Tôi bàng hoàng, lùi lại và không thể thốt lên lời. Lan ngồi đó, mặt cúi xuống, đôi mắt rưng rưng.
“Em xin lỗi…” – Lan nói nhỏ, giọng cô run run – “Em biết anh không thể chấp nhận em với thân hình này, nên em đã cố gắng… Em đã mặc những lớp vải này để che đi, để anh không thấy em xấu xí như thế nào.”Tôi ngồi đó, bàng hoàng không biết phải nói gì.
Những ngày sau đó, cuộc sống hôn nhân của tôi và Lan không hề dễ dàng. Cô ấy luôn cố gắng che giấu cơ thể mình, không dám đối diện với tôi. Còn tôi, dù đã chấp nhận kết hôn với cô, nhưng lòng tôi luôn cảm thấy nặng nề và bế tắc. Chúng tôi sống chung nhà, nhưng giữa chúng tôi luôn tồn tại một khoảng cách không thể nào lấp đầy. Những lời hứa về tiền bạc và cuộc sống sung túc từ ông Quý cũng không thể làm dịu đi cảm giác trống trải trong lòng tôi.
Rồi một ngày, tôi quyết định đối diện với sự thật. Tôi ngồi xuống trước mặt Lan và nói thẳng: “Lan, chúng ta không thể sống như thế này mãi được. Em không cần phải che giấu bản thân mình trước anh. Anh đã đồng ý cưới em, và anh sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người chồng. Nhưng anh cần em phải thành thật với anh và với chính bản thân mình.”Lan nhìn tôi, nước mắt lăn dài trên má. Cô ấy gật đầu và từ đó, chúng tôi bắt đầu mở lòng với nhau hơn.